Đạo vào đời (Engaged Buddhism)
Trái tim tôi bất ngờ được mở ra (My heart suddenly unbuttoned)

PSN 18.04.2012 | Chuyển ngữ
Tony Bates - The Irish Times - Tuesday, April 10, 2012

Tôi đã tới, ít nhất là trái tim tôi đã cảm nhận tôi đã thực sự tới.
“Với tình thương, chúng ta có thể đối diện với bất cứ tình huống nào nhưng nhiều người trong chúng ta chưa biết tình thương chân thật là gì thì câu mà chúng ta phải tự hỏi là làm sao để tình thương được phát sinh?”

I was home; at least my heart felt at home.
“With love we can face anything; but many of us have not known true love and so the question we must ask is how love is born. Without being able to do this for ourselves we can’t heal, and without doing this first, we can’t heal others.”

Những câu này là những lời mở đầu của Thiền sư Thích Nhất Hạnh hay của Thầy (chữ mà các đệ tử thân thương vẫn thường dùng để gọi Người. "Thầy" theo người Việt là thầy dạy học, thầy dạy tu) khi Thầy mở đầu bài giảng tại Thượng Viện Quốc Hội Anh tuần rồi. Không khí khá hăm hở sinh động trong phòng giảng bỗng nhiên im bặt khi chúng tôi đứng dậy chào Thiền sư.

THESE WERE the opening words of Thich Nhat Hanh (or Thay, meaning teacher in Vietnamese, as he is known) when he spoke in the House of Lords last week. There was a ripple of excitement in the room as the audience became hushed and we stood to greet him when he entered the chamber.

Sau khi những lời giới thiệu khá cảm động của Lord Richard Laird, Thầy vẫn ngồi thật yên mấy phút và nét mặt không biểu hiện cảm xúc nào. Tôi chợt lo lắng e Thầy không thích tới đây. Nhưng sau đó tôi đã nhận ra là Thầy cần thời gian để trở về với chính mình và để bắt mạch cái thính chúng khá đặc biệt nầy.

After Lord Richard Laird’s moving introduction, Thay had remained still for several minutes, his face expressionless. For a moment I worried that he didn’t want to be there. And then I realised he was taking time to connect with himself and to take the pulse of this particular gathering.

Với tình thương, chúng ta có thể đối diện với bất cứ tình huống nào nhưng nhiều người trong chúng ta chưa biết tình thương chân thật là gì thì câu mà chúng ta phải tự hỏi là làm sao để tình thương được phát sinh ? Thầy tiếp tục : Nuôi dưỡng tình thương cho chính ta bắt đầu bằng hơi thở : ”Khi ta chú tâm và hít vào hơi thở vào, có một phép lạ đang xảy ra. Ta chợt nhớ là ta đang có cái thân đây và ta quán sát thấy cái thân thể này khá căng thẳng. Ta chú ý điều đó khi thở vào và ta buông thư các căng thẳng trên thân khi thở ra.”

Cultivating love for ourselves, he continued, begins with the breath: “When we focus attention and breathe in, a miracle happens. We go back to ourselves, we remember we have a body, we see there is tension in our body. We notice it with our inbreath and we let it go with our outbreath.”

Những lời của Thầy như đi thẳng vào tâm cang ruột rà của tôi, những cơ bắp thật sâu trong tôi bỗng mở ra. Thường thì lộ trình đi từ cái đầu tôi đến trái tim tôi nó khá dài và khá quanh co. Tôi dùng quá nhiều trí năng nên sự phán xét chỉ nằm bên trên sự việc. Nhưng hôm nay những lời Thầy đã đi thẳng vào trái tim tôi. Trái tim tôi chợt bất ngờ bật mở ra. Tôi đã về, hay ít nhất trái tim chợt thấy mình đã thật sự về.

His words caught me in the gut; some deep muscle relaxed. Normally the road from my head to my heart is long and winding. I rely way too much on my frontal lobes to stay on top of things. But here I was with my heart suddenly unbuttoned. I was home; at least my heart felt at home.

Khi ta thở vào trong chánh niệm, nhiều cơ hội mới có thể xảy ra. Chúng ta chợt khám phá rằng ta phải rất tri ân những mầu nhiệm của sự sống đang nằm trong tầm tay ta. Đồng thời ta cũng tiếp xúc được với niềm đau trong ta và ta ngưng được sự trốn chạy niềm đau đó. Với chánh niệm ta có thể giữ được khoảng cách cần thiết để có thể ôm ấp niềm đau kia, lắng nghe thật sâu những gốc rễ của nó, chăm sóc nó. Và từ từ hiểu được niềm đau nầy. Lòng từ bi chợt ứa ra khi ta bắt đầu hiểu sâu hơn và với tâm từ bi kia ta có thể chuyển hóa được niềm đau ấy.

“New possibilities arise when we breathe mindfully. We discover what we have to be thankful for, the wonders of life that are available to us. We also connect with our pain and we stop running away. Being mindful generates an energy that allows us some distance from our suffering, where we can hold it in awareness, listen to it, and take care of it. We begin to understand our pain. Compassion is born when we begin to understand suffering. With compassion we can transform pain.”

Và Thầy lại nói tiếp nhiều điều mà tôi đã nghe rồi trước đó nhưng sao lần nầy nó lại thật mới đối vi tôi, giống như tôi chỉ mới nghe lần đầu. Tôi đã thành người mới rồi. Những lời thầy đã rơi vào một con người mới, con người mà những vết hương cũ đã lành và những cơ hội mới đang mở ra.

He went on to say many things I had heard him say before, but it was as though I was hearing them for the first time. I had changed. My life had moved on. His words were landing in a new place, a place where old wounds had healed and new possibilities were opening up.

Nói về chánh niệm, viết về chánh niệm thật dễ nhưng bạn chỉ thấy được sự sức mạnh của nó khi bạn đứng trước một người như Thầy. Một người mà đã thực sống nếp sống chánh niệm trong những thăng trầm lớn lao như vũ bão nhưng vẫn giữ được sự bình an.

Mindfulness is easy to write or talk about, but you feel its power when you’re in the presence of people like Thay, who live this practice through thick and thin. The spirit of this slim, fragile 86-year-old man was fierce. His presence gave his message its power. I knew that when it came to dying, what would matter was whether I had managed, even for one day, to live with that kind of courage and integrity.

Tinh thần của ông thầy tu 86 tuổi mảnh khảnh mong manh này thật dũng mảnh. Sự hiện diện của cả con người Thầy mới khiến cho thông điệp của Thầy trở nên một sức mạnh lớn lao.

The spirit of this slim, fragile 86-year-old man was fierce. His presence gave his message its power.

Tôi quyết định là bây giờ cho đến ngày tôi chết, tôi nhất định phải sống cho bằng được dù cho chỉ một giờ thôi nếp sống can đảm và liêm khiết như Người.

I knew that when it came to dying, what would matter was whether I had managed, even for one day, to live with that kind of courage and integrity.

Một người trong thính chúng đã hỏi thầy là anh ta có thể làm được gì cho một người rất khổ đau mà đã nhất định đóng hết tất cả các phương cách tri liệu mà bạn bè muốn giúp anh ta. Ta nghe được niềm tuyệt vọng trong câu hỏi ấy và biết chắc là đây chính là một câu hỏi rất thật, không bác học.

One man asked what he could do for someone who was in deep pain, but who had shut himself off from any possible experience of healing. There was a tone of desperation in his voice that made it clear his question was not academic.

Thầy đã trả lời rằng ta phải hết sức thận trọng, đừng mong đổi thay người kia gì hết. Cái mà người ấy rất cần, có thể chỉ là sự hiện diện và sự kiên nhẫn của ta. Một người mà đã đóng tất cả những cánh cửa trái tim với thế giới bên ngoài như thế có nghĩa là người kia đang rất đau và mất hết niềm tin nơi tất cả loài người.

Thay answered that we need to be careful not to be too eager to change people. That sometimes what is needed is our presence and our patience. A person who has shut himself off from the world is hurting; they have lost trust in everyone.

Nếu ta thương người ấy bằng cách có mặt thật sự, có mặt thật vững chãi cho người ấy mà hoàn toàn không đòi hỏi người ấy phải đổi thay, may ra người ấy kịp thời thấy được tình thương chân thật của ta và mới chịu mở cửa

If we love them with a steadfast presence that is not requiring of them that they change, they may in time see that our love is real; that it is safe for them to open up.

Năm 2004, tôi được thăm tu viện Làng Mai của Thầy lần đầu và tôi được giao trách nhiệm lo về chuyển hóa rác trong chánh niệm, trộn lại phân hữu cơ và xếp lại giấy đã xài qua rồi, ép dẹp lại các thùng cạt tông để đem đi chuyển hóa. Tôi học được bài học là thật ra trên đời nầy không có gì là “tiêu cực xấu xa dơ dáy” thật sự. Cho dù đó là những kinh nghiệm mà mình xem là xấu hổ và muốn quăng nó đi nhưng chính nó đã giúp ta tỉnh dậy và trở nên một con người thật hơn xưa.

In 2004, I first visited Thay’s monastery in Plum Village, France, where I worked at turning compost, and packing paper and cardboard for recycling. I learned that really, there are no “negatives” in life; that even those experiences we feel ashamed of and want to throw away can help us to wake up and become more real.

Hồi đó danh từ chánh niệm dường như là một từ ngữ lạ lùng, một khái niệm trừu tượng, nhưng ngày nay nó đã trở thành một danh từ sử dụng hằng ngày trong gia đình. Chỉ cách thực tập đơn giản đó đủ cho ta thấy cách hành sử của ta đã khác hơn, trước những niềm vui cũng như nỗi khổ mà ta gặp hằng ngày và đối với những người ta đang sống chung.

At that time, mindfulness seemed a somewhat esoteric concept, but today it has become a household term. This simple practice has shown us a different way of relating to the jolts and sorrows we encounter, and living together.

Hy vọng rằng chuyến đi này của Thầy ở Ái Nhĩ Lan sẽ giới thiệu lại cho ta “những nhiệm mầu của sự sống” đang nằm trong tầm tay của ta ngay bây giờ và ở đây khi mà chúng ta chịu dừng lại, không chạy nữa và cho phép tim ta có thêm không gian để thở.

Hopefully Thay’s trip to Ireland this week will re-introduce us to the “wonders of life” that are available to us, right here, right now, when we stop running and give our hearts room to breathe.

Tony Bates là Giám Đốc sáng lập Headstrong - Trung tâm lo cho sức khỏe tinh thần của người trẻ trong toàn quốc.

TONY BATES is founding director of Headstrong – The National Centre for Youth Mental Health (headstrong.ie)

 
Nguyện đem công đức này
Hướng về khắp tất cả
Đệ tử và chúng sanh
Đều trọn thành Phật Đạo

May the merit of this work
Be shared with all beings
So that we
May all attain Complete Enligtenment