Mùa hè năm 1987, cô Phương rủ chúng tôi tới chùa Pháp Luân ở downtown Houston để học lớp Phật pháp và thiền. Lúc này, chùa Pháp Luân là căn nhà 2 tầng, cũ được sửa lại để làm chùa. Thầy Giác Đẳng trụ trì chùa này. Thầy còn trẻ. Sau này, chúng tôi biết là thầy sinh năm 1963, vào chùa năm 11 tuổi, và vượt biên năm 1980.
Khóa học kéo dài khoảng 2 tới 3 tháng, nhưng thật ra, chỉ trong buổi đầu tiên, là chúng tôi đã cảm thấy là mình sẽ tìm thấy con đường đi của đời mình. So với chúng tôi, thầy có kiến thức rất sâu, giảng rất hay và rất logic, và Phật giáo thật là siêu việt. Đừng nghĩ là chúng tôi là con người bồng bột, ai nói gì cũng nghe theo. (Điển hình là năm 1985, khi chúng tôi bắt đầu đi làm ở sở SGM, Inc., thì có 1 người làm cùng sở là người Anh. Người này cứ theo chúng tôi, rủ rỉ rù rì, là theo đạo Chúa đi mà, theo để được cứu, và ám chỉ là nếu chúng tôi theo đạo Chúa thì anh ta sẽ giúp đỡ trong việc làm. Anh này cứ rủ rỉ như vậy trong nhiều tháng, nhưng chúng tôi vẫn một mực nói không).
Thật là khó để mà dùng ngôn ngữ để diễn tả cảm giác khi mình tìm thấy lý tưởng của đời mình, khi lý tưởng này thật là hay, thật là đẹp. Sau này, chúng tôi mới tạm mượn ý của thơ "Từ ấy" để diễn tả cảm giác mà chúng tôi đã tìm thấy nhờ học khóa Phật pháp của thầy Giác Đẳng. Khi Tố Hữu trải lòng tới người nghèo khó thì chúng tôi trải lòng tới mọi sinh linh. Khi Tố Hữu là con của vạn nhà thì chúng tôi có liên hệ họ hàng với mọi sinh linh:
Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ Mặt trời chân lý chói qua tim Hồn tôi là một vườn hoa lá Rất đậm hương và rộn tiếng chim...
Tôi buộc lòng tôi với mọi người Để tình trang trải với trăm nơi Để hồn tôi với bao hồn khổ Gần gũi nhau thêm mạnh khối đời
Tôi đã là con của vạn nhà Là em của vạn kiếp phôi pha Là anh của vạn đầu em nhỏ Không áo cơm, cù bất cù bơ...
Đến hôm nay (2017-08-07), là 30 năm đã trôi qua, cảm giác trên vẫn nóng hổi như ngày đầu. Số lần chúng tôi đã tới chùa tối thiểu là 50 lần/năm * 30 năm = 1500 lần. Số lần chúng tôi ăn cơm ở chùa tối thiểu là 1500 lần. Số giờ chúng tôi ở chùa tối thiểu là 1500 * 2 = 3000 giờ. Mỗi lần đi đâu xa, là chúng tôi tìm dịp ghé thăm chùa nơi ấy.
Hôm qua (2017-08-06), chúng tôi hối mọi người trong nhà sửa soạn sớm để chúng tôi kịp tới chùa để nghe thầy giảng. Hầu hết các sinh hoạt (routines như ăn, ngủ, đi chợ, dạy con, ...) hàng ngày có thể được lập lại trong giờ tới, nhưng nếu hụt 1 buổi giảng thì tuần sau mới có lại, và đề tài trình bày hôm nay có thể không phải là đề tài của tuần sau. Kỳ này thầy Nguyên Hạnh cám ơn các Phật tử đã thủy chung với chùa trong 27 năm qua. Từng chữ mà thầy nói ra đều thấm tới tận tim gan của chúng tôi vì chúng tôi là một trong những người gắn bó với chùa từ những giây phút đầu tiên.
Nếu có ai cho chúng tôi tiền (1 tỉ đô la), danh (thăng quan tiến chức) với điều kiện là chúng tôi phải cải đạo, bỏ đạo, hoặc đừng đi chùa nữa (mà chỉ ở nhà và vào mạng để đọc Phật giáo là đủ) thì câu trả lời của chúng tôi sẽ trước sau, như một, bây giờ và cả ngàn năm sau là KHÔNG, KHÔNG, và KHÔNG * 10000000000000000000000000000000000000000000000000000000000000 lần.